SSI, Cốc Rế, Xí Mần, Hà Giang, thiện nguyện, từ thiện, tuổi thơ, khó khăn, học tập, Chứng khoán Sài Gòn SSI
Những cảm xúc viết vội lúc đêm khuya:

Vinh vừa chuyển công tác từ SSI HO ra HN, chuyến
đi từ thiện “Mang hơi ấm đến vùng cao” Cốc Rế – Xín Mần – Hà Giang hơi gấp
gáp nhưng lại càng háo hức và tò mò về nơi ấy.
Chặng đường tới Cốc Rế phải băng qua những
con đèo quanh co, ngoằn nghèo giữa trập trùng núi đá, một bên là núi cao sừng sững,
một bên là vực sâu không rào chắn. Xe Oto bò lên dốc bị sụt lún, bánh xe mất độ
bám, có những lúc chết máy giữa dốc cao và ngoảnh nhìn qua cửa kính thấy vực
sâu thăm thẳm. Cảm giác sợ hãi tột cùng phải có trái tim khỏe để vượt qua :p.
Đan xen cảm giác sợ hãi là những cảm nhận ấm áp yêu thương thoáng qua, thật vu
vơ khi ngoài trời gió lạnh, còn trong xe được ngồi bên cạnh những người đồng
nghiệp nam vui nhộn & nữ trẻ trung xinh đẹp ^^.
Trên đường đi, chốn hoang vu
được nhìn thấy lá cờ Tổ Quốc tung bay phấp phới tung bay trước những căn nhà nhỏ
bé xa xa núi. Trong tim thốt lên đồng bào ơi!
Nhìn thấy những đứa bé người
H’Mông dọc các con đường là nụ cười tôi lại rạng rỡ bất ngờ. Đứa thì mặt lấm
lem, quần áo xộc xệch, có đứa bé xíu mà địu em trên lưng, đứng nhìn ngơ ngác xe
oto rồi vẫy tay chào đoàn SSI, ánh mắt trong sáng và nở nụ cười hồn nhiên…yêu lắm
các bé ơi. Xe dừng lại, phát quần áo và khăn ấm cho các bé và cả các chị nữa.
Các bé, các chị vui sướng, nói ríu rít gì gì đó nhưng chúng mình không hiểu được.
Tới Cốc Rế - Xín Mần – Hà
Giang với độ cao khoảng 850m so với mặt nước biển, bốn phương đều là những
dãy núi đá trùng trùng điệp điệp, gió núi thổi vi vu như cuộc sống nơi lưng trời. Những thửa ruộng bậc thang khô cằn
và các nương ngô trên triền núi đá mà bà con vẫn canh tác được. Thật đúng như cặp
câu ví của người xưa “Chó ăn đá, gà ăn sỏi” và “Bàn tay ta làm nên tất
cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm”.
Cùng cán bộ tỉnh Hà Giang, đoàn tới trường học
cùng tới tham dự lễ chào cờ cùng các em nhỏ tại Cốc Rế. Trao tặng hơn 600 phần
quà (Áo phao, tất chân, ủng, chăn, gối và bánh kẹo) cho các em nhỏ, tặng các em
niềm vui nhỏ khi tới trường, giúp các em có thể giữ ấm và vững bước hơn trên
con đường tới trường. Được vui chơi cùng đàn em mẫu giáo, ngồi quây quần chơi cùng bọn nhỏ và phát quà là giây
phút mình cảm thấy vui và thoải mái nhất khi đến Cốc Rế.
Bữa tiệc nhỏ chia tay là món
đặc sản rượu ngô xứ đá. Rượu ngô nặng độ, vị chua chua, khó nuốt nhưng rất thơm
và nhiều chuyện rất vui sau đó. Mùa đông lạnh tê tái, uống người ấm nồng và rất
dễ chuyện trò.
Tạm biệt đồng bào và những
cái bắt tay, cái ôm thật chặt, những lời hứa hẹn trở lại cứ quấn quýt đoàn SSI.
Thời gian ngắn nhưng để lại rất nhiều kỷ niệm đẹp. Nhớ những nụ cười
thân thiện, hốt hoảng và tiếng reo hò “a sống rồi”,.. trên các ngọn đồi núi. Những nỗi nhớ không sao nói được, thật hạnh
phúc, cảm xúc thật tuyệt vời, sẽ yêu mãi cho con tim mình ấm nồng tình đồng bào
và tình đồng nghiệp thắm thiết.

BÌNH LUẬN